Đi trẻ từ 2,5 tháng
Con gái bé tròn 10 tháng cũng là lúc tôi bắt đầu chương trình nghiên cứu sinh của mình. Không như ở Việt Nam, các gia đình trẻ có thể cậy nhờ ông bà nội ngoại hoặc thuê một người giúp việc, ở nước ngoài, chúng tôi phải tự lo liệu cho cuộc sống của mình.
Chồng tôi hàng ngày bận bịu với công việc nghiên cứu, đi làm cả ngày, có khi buổi tối vẫn phải cặm cụi làm việc, viết bài. Chúng tôi còn có một cô con gái lớn vừa vào lớp 1. Ở đây việc thuê giúp việc là một “nhiệm vụ bất khả thi” bởi chi phí sẽ rất rất cao, chỉ có những gia đình giàu có thuộc giới thượng lưu mới có thể đủ chi trả. Vì thế, chỉ còn một giải pháp cho con gái bé đi nhà trẻ.
Kan chơi với bạn ở vườn trẻ.
Ở nước Pháp, có rất nhiều hình thức trông trẻ khác nhau. Crèche, gọi là nhà trẻ, nhận các bé từ khi các bé tròn 2 tháng rưỡi, là lúc mẹ hết kỳ nghỉ thai sản. Cả một quận chỉ có một nhà trẻ, và thường ít chỗ hơn nhu cầu. Cho nên, ngay từ khi bà mẹ đang
mang thai ở tháng thứ 7 đã phải lên uỷ ban thành phố để đăng ký. Trong hồ sơ đăng ký còn phải trình bày hoàn cảnh cụ thể để người ta còn xem xét. Có những em bé phải đợi hơn 1 năm trời từ khi chào đời mới nhận được giấy nhập học.
Nếu không xin được vào nhà trẻ, các bà mẹ có thể gửi con ở nhà những cô dạy trẻ đã có qua đào tạo và nhận trông từ 1-3 trẻ tại nhà. Uỷ ban thành phố thường có 1 danh sách dài các cô và các bà mẹ phải kiên trì gọi cho từng người một may ra mới xin được chỗ thích hợp. Nhà của các cô dạy trẻ phải đảm bảo đủ diện tích, đủ an toàn và đủ cơ sở vật chất cho việc trông trẻ, bản thân cô giáo cũng phải qua đào tạo thì mới được cấp phép hành nghề. Chương trình sinh hoạt ở nhà các cô dạy trẻ cũng tương tự như ở nhà trẻ. Bên cạnh các cô dạy trẻ này còn có các cô bảo mẫu trông trẻ, không qua đào tạo cũng không qua quản lý của nhà nước. Điểm cộng duy nhất là các cô bảo mẫu có thể đến trông trẻ tại nhà, tất nhiên là theo giờ hành chính.
Đi nhà trẻ chủ yếu để chơi
Cuối cùng, còn một cơ sở nữa gọi là vườn trẻ, cũng tương tự như nhà trẻ nhưng bé hơn và ít các hoạt động giáo dục hơn, chủ yếu là các hoat động vui chơi. Và ở vườn trẻ, thường các bé không thể đăng ký cả tuần mà chỉ một vài ngày hoặc một vài buổi cố định. Nhà tôi, sau khi thử khắp nơi mọi chốn, cuối cùng đã có thể tìm một chỗ cho con gái bé ở vườn trẻ cạnh nhà.
Vườn trẻ mà chúng tôi đăng ký cho con là một ngôi nhà hình tròn, phòng vui chơi của các con ở chính giữa, các khu phòng ngủ, phòng bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh ở xung quanh. Ngay cạnh cửa ra vào là bàn làm việc của cô giáo và một dãy các tủ đồ dành cho các bé đựng giày dép, bình sữa, gấu bông và treo áo khoác. Bên ngoài còn có 1 khu vườn khá rộng có nhiều trò chơi cho các con như xích đu, cầu trượt và các trò chơi ngoài trời khác.
Sinh nhật con gái 2 tuổi, tôi mang một chiếc bánh ga-tô đến lớp để con thổi nến cùng các bạn.
Mỗi khi tham gia làm bánh cùng các cô ở lớp, con đều có thành phẩm mang về khoe mẹ.
Mùa xuân, các bé cùng các cô gieo hạt trồng hoa trồng cây quanh vườn. Thậm chí ngoài này còn có 1 bộ bàn ghế nho nhỏ xinh xinh để các con ra ngoài ăn những ngày trời nắng ấm. Vườn trẻ nhận trông tối đa 12 trẻ một ngày và có 4 người trông các cháu, kể cả bà giám đốc.
Ngày đầu tiên tôi đến gặp mặt bà giám đốc, bà đã dẫn tôi đi một vòng để giới thiệu với tôi về cơ sở vật chất của trường. Bà dặn tôi rằng vào ngày đầu tiên con tới trường, tôi cần đưa cho cô giáo đầy đủ thông tin về giờ ăn, giờ ngủ của con, chuẩn bị thức ăn, bỉm, quần áo cho con và không được quên doudou (đu-đu) của con. Doudou là từ dùng để gọi bạn gấu bông; hầu như bé nào ở đây, ngay từ ngày đầu mới sinh ra cũng đã có một bạn doudou, người bạn này sẽ sát cánh bên con trong suốt những năm đầu đời.
Mẹ con chúng tôi có 1 tuần thử thách, nếu con có thể hoà nhập tốt, các cô sẽ nhận giữ. Ngày đầu tiên, 2 mẹ con tôi ở lại vườn trẻ 1 tiếng đồng hồ. Tôi ngồi trò chuyện cùng cô giáo trong khi con tôi bò loăng quăng “thám hiểm” thế giới xung quanh. Con gái có vẻ thích thú, ở đây có nhiều đồ chơi đủ màu sắc, lại có nhiều trẻ con, đủ lứa tuổi từ 4 tháng đến hai tuổi rưỡi. Bạn nào cũng ngoan ơi là ngoan, yêu ơi là yêu, chẳng có lấy một tiếng khóc. Ngày thứ 2, tôi đến vào giờ có bữa xế buổi sáng. Cô giáo gọt mấy quả táo, các bạn nhỏ ngồi vào những chiếc ghế nhỏ xinh bên một chiếc bàn nhỏ chờ cô. Hầu như các bạn từ 1 tuổi trở lên đều tự ăn được, và ngồi ăn rất ngoan ngoãn. Những bạn bé hơn, các cô cho vào ghế ăn có nịt và được cô đút. Con gái tôi cũng vậy, và con rất hợp tác với cô, không có vẻ lạ lẫm gì.
Hai ngày tiếp theo, tôi chỉ ở lại cùng con gái 15 phút, sau đó tôi để con chơi ở lớp với các bạn trong vòng 1 tiếng mới quay lại đón. Ngày tiếp theo, tôi để con ở hẳn cả buổi sáng. Lúc tôi rời đi, tôi định bỏ đi lúc con không biết. Cô giáo bảo mẹ cần phải chào con chứ, để con biết là mẹ đi làm, giờ con ở đây với cô và các bạn. Con gái tôi bắt đầu khóc, cô bế con lên dỗ dành, thay mặt con chào mẹ, cô bảo con ở đây với cô và các bạn sẽ vui thôi, mẹ cứ yên tâm đi làm nhé. Tôi đi làm mà lòng dạ rối bời, nhưng khi quay lại đón con, tôi thấy con tôi đang vui vẻ chơi cùng các bạn, dường như đã quên mất chuyện lúc sáng rồi. Cô giáo thông báo con hoà nhập rất tốt và các cô sẽ giúp tôi trông con 2 ngày/tuần.
Khác với các bé ở Việt Nam, khi chọn trường cho con thường dành hầu hết quan tâm nhiều đến chế độ dinh dưỡng, một ngày con ăn gì, ăn bao nhiêu bữa. Ngược lại, các mẹ bên này thường quan tâm nhiều nhất đến các hoạt động vui chơi, giáo dục mà con được hưởng. Hơn nữa, cũng chẳng có nhiều lựa chọn nên hễ có chỗ nhận trông con cho bố mẹ đi làm là mừng lắm rồi.
Mỗi ngày đến đón con, cô giáo đều thông báo cho tôi con gái tôi hôm ấy có ngoan không, ngủ bao nhiêu lâu, ăn uống thế nào, hôm ấy con có làm trò gì hay cô giáo đều kể lại cho tôi nghe hết. Mặc dù trông khá nhiều các bé dưới một tuổi, nhưng tôi nhận thấy các cô lúc nào cũng vui vẻ và thoải mái. Các cô có thể nghiêm giọng khi một bé không nghe lời, nhưng họ chưa bao giờ to tiếng.
Các bé cũng rất ngoan và nề nếp, hầu hết đều chơi với nhau trong “hoà bình” , biết im lặng ngồi nghe cô hát hay đọc truyện. Ở đây không hề có một chiếc tivi nào, thay vì xem ti vi, các bé sẽ nghe nhạc, thường giờ nghe nhạc sẽ vào lúc buổi sáng khi các bé mới đến và buổi chiều sau khi các bé ngủ dậy.
Những bé thuộc nhóm “lớn tuổi” của vườn, khoảng từ 1 tuổi rưỡi đến 2 tuổi rưỡi còn có “nhiệm vụ” dọn dẹp đồ chơi cùng cô sau khi chơi xong nữa. Thỉnh thoảng các cô giáo tổ chức các hoạt động cho các bé, và gửi thư cho bố mẹ đề nghị cùng tham gia, nếu có thể. Có mẹ đến làm bánh cùng các con, mẹ khác lại hướng dẫn các con làm một món súp. Cô giáo đề nghị tôi đến hát bài hát tiếng Việt để con và các bạn cùng nghe, bởi ở vườn có nhiều bé đến từ các quốc gia khác nhau, và các mẹ đều lần lượt làm như vậy. Thậm chí, khi con gái tôi đến tuổi học nói, cô giáo còn nhờ tôi dạy cho cô ít từ con thường nói để thỉnh thoảng cô nói với con (tuy rằng, ở lớp con tôi nói tiếng Pháp và con cũng có thể nói cả 2 thứ tiếng).
Đôi khi tôi cũng thấy các cô rất “chiều” các con. Ngày hè, trời quá nóng, cô còn biến phòng học thành bể bơi. Cô giáo dùng bể bơi phao, bơm đầy nước và cho lũ trẻ con vào nghịch nước. Lúc tôi đến đón, thấy nước bắn tung toé phòng học, lũ trẻ con la hét sung sướng, và cô giáo cũng vui vẻ không kém. Cô giáo còn kể cho tôi nghe rằng con gái 1 tuổi rưỡi của tôi đòi cởi truồng, cô phải giải thích mãi rằng ở đây còn có nhiều bạn khác, làm như thế là bất lịch sự thì con tôi mới chịu mặc bỉm để tắm.
Ngày con chia tay vườn trẻ, cô giao lại toàn bộ tác phẩm của con, cùng khung ảnh ngày đầu tiên và ngày con rời vườn.
Cô giáo cũng khá ưu ái con gái tôi, hoặc có lẽ cô đều yêu các bé như thế. Bởi có những hôm không phải ngày con đăng ký đi lớp, tôi bỗng nhận được điện thoại của cô hỏi rằng mẹ có đưa con đến vườn được không, hôm ấy có buổi cạo bí nhân ngày lễ Halloween, cô nghĩ con sẽ thích thú lắm nếu được tham gia. Hoặc như có hôm tôi bận đột xuất, tôi hỏi cô rằng tôi có thể gửi con được không, cô ngần ngừ bảo rằng hôm ấy hơi đông, nhưng sau một lúc suy nghĩ, cô bảo cứ đưa con đến đi, có buổi tập yoga cho các bé, con thích trò này lắm nên chắc sẽ ngoan thôi.
Con tôi đã dành 2 năm đầu tiên trong sự nghiệp “trường lớp” ở vườn ươm này. Ngày chia tay, cả cô giáo và tôi đều có chút bùi ngùi, con đã lớn lên bên các cô, đã cùng các cô chia sẻ rất nhiều kỉ niệm vui. Cũng nhờ các cô mà khởi đầu ở
trường mẫu giáo của con tôi không chút khó khăn, bởi con hiểu trường học không có gì đáng sợ cả, trường học là nơi ươm mầm những niềm vui.
Trước khi mẹ con tôi ra về ở buổi học cuối, cô giáo gửi lại cho tôi toàn bộ tranh ảnh con vẽ lúc còn ở trường, cùng một khung ảnh của con, trong đó có 2 bức hình: ngày đầu tiên con tới lớp và ngày con chia tay lớp. Cô còn dặn theo: "Thỉnh thoảng hai mẹ con đến chơi cùng mọi người nhé".
Tháng 7, cô giáo tổ chức ngày lễ cuối năm cho các cháu, vì vào tháng 8, vườn trẻ đóng cửa, các cô và các con nghỉ hè. Trong ảnh là không khí ngày lễ ở vườn trẻ.
Chủ đề buổi lễ là “Người da đỏ”, các cô đề nghị các con hoá trang nếu có thể, còn không, cô sẽ giúp các con vẽ mặt theo phong cách Anh-điêng.
Ngoài ra, còn có trò in bàn tay.
Các mẹ cũng tham gia tổ chức trò chơi cùng các cô.
Cuối buổi lễ, các cô biễu diễn một hoạt cảnh; sau đó, các cô mời các mẹ lên hát cùng.
Trước khi ra về, mỗi cháu được tặng một mầm cây nhỏ xinh.
Vài nét về tác giả: Nguyên-Kan là nghiên cứu sinh ngành ngôn ngữ, hiện đang sống cùng gia đình tại thành phố La Rochelle, Pháp. Sở thích của cô là chụp ảnh hai con gái Nhím & Sâu, cũng như ghi chép những câu chuyện đáng yêu hàng ngày của các con. Đối với cô, "làm mẹ" là một công việc toàn thời gian vĩnh cửu tuyệt nhất trên đời.
|
Theo afamily